• XCHECKERVIET.BID là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay
1. Sự cố của hạnh phúc
Viện dưỡng lão Ban Mai Xanh nằm trên một quả đồi thoai thoải và có rất nhiều cây cối. Gọi là ban mai xanh vì cổng viện là hướng chính đông, hôm nào cũng mở từ sớm, như để đón những tia nắng trong trẻo nhất của một ngày. Dụng ý của giám đốc khi xây dựng viện là tận dụng những tia nắng sớm kia giúp các cụ ở độ tuổi xế chiều trở nên trẻ trung, tích cực hơn một chút. Có thể thấy điều đó đã được hiện thực hoá phần nào qua những khuôn mặt sảng khoái trên một cơ thể sung mãn của các cụ sau một ván cờ sớm ở tiền sảnh, hay của những cụ vừa chạy bộ về. Cơ sở vật chất cũng khá tiện nghi khi có cả một nhà thể chất nho nhỏ và một bể bơi có giáo viên dạy 2 buổi mỗi tuần. Đáng tiếc là những gì quá tốt thì không dành cho người nghèo, viện phí ở đây tuỳ vào chế độ chăm sóc riêng của các cụ mà khác nhau, nhưng không có giá dưới 15 triệu đồng một tháng. Và vì giá tiền như thế nên ngoài 2 điều dưỡng, 1 bảo vệ, 1 đầu bếp, 1 lao công, chỉ có 15 cụ thường xuyên ở đó.


Cụ Bạch năm nay 63 tuổi. Chả đau ốm bệnh tật gì, cụ còn thừa sức chăm người khác. Vợ cụ nuông chiều thằng con độc một cách quá đáng, bất tài thì nuôi ăn đã đành, đây còn nuôi cả tật. Của hai cụ có bao nhiêu nó phá gần hết. Từ giàu cả phố biết cho đến phải bán cả nhà để trả nợ bóng. Thế nên cụ chán mà bỏ đi. Tiền nhà bán được, trả nợ dư ra thì mua một cái nhà cấp 4 ở xóm dưới để cụ bà với gia đình cậu con ở, còn bao nhiêu cụ găm lấy, chi trả dần chi phí ở đây cho cụ với một cậu em kết nghĩa chiến đấu cùng nhau thời trẻ.

Dáng cụ phương phi, bụng thì to nhưng là to cơ chứ không có mỡ thừa, da dẻ thì lúc nào cũng đỏ, tóc thì thưa và cũng trắng hết rồi. Có điều là cụ “khoẻ”, không nói cụ bà thì cụ cũng đi “nhảy đầm” tuần 2 lần, và chưa bao giờ làm bạn nhảy thất vọng. Và kể cả lúc lên đây rồi, thi thoảng cụ cũng xuống phố, vui chơi. Cụ cho đấy là tận hưởng cuộc sống. Chẳng có gì sai trái cả.

Buổi sáng hôm nay, lúc 6h như thường lệ, cụ đong 1 ca 200ml nước ấm pha với mật ong để uống cho sạch ruột. Và cụ cũng đi tiểu lúc 9h như thường lệ. Nhưng có một biến cố là cô Phan lao công hôm nay dậy muộn, và dọn vệ sinh vào đúng lúc cụ đang tiểu. Dương vật mập mạp của cụ đập ngay vào mắt cô Phan, và dù búi lông sinh dục đã điểm bạc đi chăng nữa thì dòng tiểu vẫn thể hiện được sinh lực cường tráng của cụ: đanh, dai và dứt khoát. Âm thanh tồ tồ rất trần tục kia trong phút chốc đã làm cô Phan lặng đi trong ham muốn chưa bao giờ được thoả mãn. Và khi trí óc chìm đắm trong rạo rực thì đôi tay ngừng đi chổi. Điều đó làm cụ Bạch hiểu hết.

Cô Phan thì xấu, đấy là lí do mà cô đeo khẩu trang cả lúc xem tivi trong tiền sảnh lúc rảnh. Cụ Bạch chỉ biết mặt cô Phan qua bảng giới thiệu cán bộ viện có kèm ảnh. Gò má cao, mặt quắt, mũi thì hơi hếch, lỗ mũi không đều, mắt không thể hiện sự lanh lợi gì, cô Phan xấu không lấy được chồng, đến năm 27 tuổi thì trót có chửa với người ta. Bố mẹ cản, nhưng cô hiểu mình nhất, nên cô quyết giữ bằng được cái thai. “Con đẻ được, con nuôi được!”. Và cho đến giờ là 18 năm, thằng con đang học lớp 12 trên tỉnh, cô vẫn giữ được những gì mình nói bằng công việc lao công toàn thời gian ở viện này.

Cụ Bạch có gu của cụ, cụ chả thiếu thốn gì. Loại như cô Phan thường cụ không có hứng thú. Nhưng hôm nay, lúc tiếng chổi quét ngừng lại, cụ bỗng mủi lòng. Mẹ. Thèm đến cả ông già. Đói cho sạch, rách cho thơm. Đúng, nhưng cái đói nó thể hiện lên mặt hết. Khổ lắm. Thôi thì, thiếu thì cụ cho.


Buổi chiều, nhân lúc sân vắng chỉ có một mình cô Phan đang quét lá rụng, cụ lân la ra ghế ngồi.

Cô Phan quét sân đấy à.

Vâng, con quét để tí các ông còn ra chơi.

Cô vất vả quá.

Không có gì ông ạ. Việc của con phải làm mà.

Thằng cu ở nhà học ổn đấy chứ?

Vâng được lắm cụ ạ. Trôm vía học tốt được vào tuyển Toán của tỉnh nên cháu không phải đóng học phí, chỉ nuôi ăn thôi.

Thế là mỏ vàng rồi còn gì. Sắp đến ngày hưởng rồi. Nhất cô đấy.
Cụ Bạch tưởng cô sẽ vui, nhưng không. Cô cúi đầu xuống, mắt mọng nước dần. Rồi bất ngờ cô ngồi xuống cạnh cụ. Sụt sịt một chút cô mới trả lời được ông.

Chắc chả nhờ vả gì được đâu cu ạ. Con nhà cháu nó đang hướng đi du học Mĩ, rồi làm ở ỏ Tây, ở Tàu. Mà cháu thì đi đâu được cụ ơi. Nhiều khi cháu thấy mình độc ác khi mong nó không thành...
Câu nói vỡ tan thành những giọt nước mắt. Cánh tay trái đang sau lưng cô, cụ đưa lên, vụng về đỡ lấy eo cô Phan và ấp người, lấy tay phải gỡ khẩu trang của cô Phan ra. Không phải là dục vọng đâu. Lúc buồn, người ta thèm tiếp xúc cơ thể. Khóc là những gì chân thực nhất. Còn khẩu trang dù sao cũng là thứ ngăn cản bản thân với xung quanh. Cụ muốn cô Phan được khóc hết.

Thôi thì cá chuối đắm đuối vì con. Nó sống tốt, tự lập, không phiền mình là tốt rồi cô ạ.

Mà cô còn đỡ hơn tôi đấy nhé. Như thằng con tôi này, rời bố mẹ là chết, một xu cũng bố, phiền lắm cô ạ.
Cả hai người đều im lặng bởi những muộn phiền riêng. Rồi cô Phan cũng bình tĩnh lại được.

Cụ dậy phải. Nước mắt chảy xuôi, nó hợp mình thì mình được nhờ, chứ cứ nuôi lớn rồi đòi hỏi này nọ thì quá là cho vay à.
Cụ Bạch cũng hùa vào:

Đúng rồi. Mình nuôi con người chứ có phải nuôi con chó con mèo đâu mà chờ ngày thịt được. Mà cô không ở với con thì cô ở đây với bọn tôi, tốt chán.
Lúc này, tay trái cụ Bạch vẫn trên cạp quần cô Phan, tay phải thì đè lên cổ áo, ngón út chạm đến dây áo lót gồ lên bên dưới chiếc áo đồng phục xanh mỏng. Họ nhìn nhau, và câu nói vừa rồi như mở bức rào cuối cùng giữa hai người. CÔ Ở CÙNG VỚI BỌN TÔI. Cô Phan thì nín thở. Cụ Bạch chậm rãi đưa môi mình chạm vào môi cô Phan. Cô Phan mím chặt môi không hé. Thấy cô Phan không phản đối(mà cụ Bạch đã đoan chắc là cô Phan không phản đối từ trước rồi), cụ Bạch đưa hẳn tay vào áo cô Phan, đưa tay luồn xuống dây áo lót. Đầu ngón tay chạm đến nách làm cô Phan khẽ rùng mình, và trong giây phút đó, đôi môi mím chặt kia mất hết đi sự dè chừng, và để mặc cho chiếc lưỡi tò mò kia thám hiểm bên trong. Tay phải gạt xuống, chiếc áo lót đã tuột mất một bên, cạnh bàn tay khẽ sượt qua đầu vú. Người cô Phan như có điện chạy qua. Cô thấy nóng rực lên, nhất là ở đầu ti và ở hạ thể. Chưa nói đến khoái cảm, chỉ nội cảm giác lần đầu tiên có người chạm vào cô vì tình dục làm cho cô thấy rạo rực. Đúng là lần đầu tiên cô có cảm giác này, vì lần trước, người ta say đến mức độ chịu làm tình với cô, còn cô thì say đến mức không còn cảm giác. Cái sượt nhẹ qua đầu ti vừa qua làm cho lỗ chân lông ở vùng ngực thắt lại. Cô còn chưa kịp làm quen với những xung động này thì những đầu ngón tay thô ráp của cụ Bạch đã xoa, vặn, gạt, rồi cả nhéo. Đó là một sự tấn công trực diện mạnh mẽ, mang đến tất cả các cảm giác, buồn buồn khi ông ve vuốt, , ran rát, lành lạnh khi các đầu ngón tay vân vê đến cái đầu ti nhạy cảm, và cả đau đớn khi ông bất chợt túm lấy và kéo mạnh nó. Tất cả đều vượt quá sức chịu đựng. Nhưng cô cần chúng, cô tiếp nhận hết, không từ chối bất cứ điều gì. Cô Phan rên lên thành tiếng. Hơi thở của cô chậm dần, trầm đục dần và phải thở bằng miệng. Cụ Bạch khẽ lui lại. Cụ không thích hơi thở của cô Phan: cô bị hở van dạ dày. Vừa rồi điều đó trở nên rõ ràng hơn. Cụ Bạch hơi mất hứng, dương vật cứng ngắc trong quần cụ nãy giờ xìu đi một chút. Nhưng cụ là người galant, cụ coi trọng cảm giác của đối phương nên cụ cố gắng tìm cách quay lại cuộc vui này. Và thế là cụ tấn công mạnh mẽ hơn. Nhưng cụ không thích vội. Tay trái cụ xoa đùi non của cô Phan. Cái cham của vải vóc cũng có khoái cảm của nó, cụ tin là vậy. Và mỗi khi chuyển từ đùi này sang đùi kia, cụ lại tinh nghịch lấy ngón tay vạch một đường vào chính giữa hai đùi, và mỗi lần như thế, người cô Phan quíu lại. Trên kia, tay phải cụ nâng từng bên vú lên rồi thả xuống nhẹ bẫng như khi người ta lựa trái cây, mà cả 2 trái cùng ngon, to, mọng chắc, nên cụ không biết lựa trái nào. Cô Phan thì không mở được mắt vì đang bận bịu với những khoái cảm đến từ mọi hướng. Và sau một hồi lựa trái cây, cụ Bạch đưa tay vào trong quần cô Phan, vì biết rằng cô đã chín nẫu rồi. Quả vậy, ngay cái giây phút bị đầu ngón giữa của cụ Bạch chạm lấy âm vật của mình, cô Phan khép đùi lại cái bạch, như thể giữ rit lấy người tình xa cách bao lâu của mình trong đó, không cho đi đâu nữa. Trùng hợp là gã người tình ấy cũng chỉ muốn vào mà không muốn ra nên từ từ đi mon men, đi sâu hơn, đi sâu hơn, đi sâu hơn nữa vào trong cái động thiên nhiên toàn bích ấy. Và ngón tay kia không đi theo đường thẳng. Nó đi theo đường xoắn trôn ốc, làm khổ cô Phan rất nhiều, cô cứ ưỡn ngực lên theo từng theo từng bước xoáy kia. Và khi đã vào được sâu nhất, nó dừng lại. Cô Phan tưởng rằng mình được nghỉ, nhưng không, nó lại từ từ đi ra, và không chỉ thế, mỗi bước nó lại nằm xuống, ngóc lên, nằm xuống, ngóc lên, đòi cô Phan dâng hiến cho bằng hết những gì cô có. Rất may mắn cho cô, hoặc là không hề may mắn chút nào: khi mà chỉ thiếu một cái gạt nữa thôi phong ấn của cái động thiên nhiên ầng ậc nước kia bị vỡ tan, từ sau lưng hai người, có tiếng chào thân thiện:

Chào chú, chào chị. Thời tiết hôm nay mà ngồi ngắm mây trôi là đẹp nhất đấy ạ.
Giật thót mình, cả cô và cụ chỉnh lại dáng ngồi. Cụ Bạch nắm chặt tay trái lại để giấu đi ngón giữa bóng nhờn, còn cô Phan khoanh tay trước ngực, đè lên chiếc áo lót bị tuột ra chưa kịp mặc lại, Đùi thì khép chặt lại, bởi cơn nước kia dù chưa bị khơi ra ào ạt thì cũng đang ứa ra thành dòng, tạo thành vệt thẫm trên khe quần. Vết thẫm cứ loang dần, loang dần, làm cho mỗi giây chị đầu bếp thân thiện tên Lê khệ nệ bê sọt quần áo bự tổ chảng đi qua dài như cả tiếng đối với cô Phan. Còn cụ Bạch cũng sốt ruột bởi dương vật cương to, nhô lên thấy rõ trên nền quần trắng. Với tất cả những bối rối đó, cả hai không đủ tập trung để nhìn thấy những hạt đỗ đen rơi ra từ người chị sau mỗi bước chân…
 
2. Cháo đỗ... thịt
1h chiều.

Anh Hạnh đi đón ân nhân của gia đình từ xa về làng dưỡng già. Ông cụ tên Định, học cao hiểu rộng, trước ở gần nhà anh. Ngày xưa nhà cha anh bị bệnh nặng lắm, bệnh viện huyện trả về, mồ mả áo quan lo xong hết rồi, nằm chờ chết thì một hôm chú Định sang thăm. "Em ở xa về, biết anh bị ốm nên sang thăm". Rồi 3 ngày sau, giữa đêm chú đưa một người bạn sang xin phép làm phiền gia đình được thử khám cho bố anh. Khám xong thì bạn chú Định phán một câu: “Thôi thì còn nước còn tát.”, rồi kê thuốc. Tát được 7 tháng thì dần dần cha anh bình phục và cụ sống thêm hai chục năm nữa mới quy tiên. Chú Định tốt nhưng mà bất hạnh. Hơn chục năm trước, cả nhà chú, vợ chồng con cái trên đường đi du lịch thì bị xe đi ngược chiều tông vào. Một mình chú sống. Vì tình xưa nghĩa cũ nên anh Hạnh chăm sóc quan tâm chú như chú ruột, và cũng có một phần nhỏ là vì chú rất giàu và không có thừa tự, ai đối xử tốt với chú, chú sẽ không để thiệt.

Đi đón ở sân bay, đưa chú về làng, rồi về viện, tất tần tật dưới cái nắng 30 độ, dễ hiểu chuyện anh Hạnh cởi hết đồ khi cửa nhà còn chưa khép hết lại. Tắm nước lạnh tỉnh cả người, và tỉnh luôn cả cái dương vật bị hấp nhiệt yên xe nãy giờ. Nó ngẩng cao đầy kiêu hãnh. Anh Hạnh là nông dân, năm 3 vụ, xen vụ thì anh đi làm thuê mấy việc chân tay. Chẳng tài cán gì, hai vợ chồng làm chỉ đủ nuôi hai con, một con lấy chồng xa, đứa còn lại cũng như con cô Phan, lên tít trên tỉnh học. Nhưng để mà tự hào thì phải nói là anh cũng có: từ lúc lấy vợ năm 19 đến giờ là 41, đi vắng thì thôi, chứ còn ở nhà thì đều đặn mỗi ngày một lần, không trên thì dưới, không trước thì sau, mà cũng phải nói là chị Lê vợ anh cũng chiều chồng, cứ thích là được. Có lẽ vì hoà hợp như vậy mà cuộc sống vợ chồng cũng yên ấm lắm. Tắm xong, chiêm ngưỡng thân hình vâm, rám nắng của mình, và anh cứ tồng ngồng như thế, bê cái dương vật đang cương vì nước lạnh kia xuống phòng bếp, chỗ chị Lê đang làm bữa phụ cho mọi người.

Chị đang ngồi đãi đậu, đậu xanh, đen, đỏ, đủ cả. Trời nóng nên chị Lê không mặc áo lót, thành ra đứng từ sau lưng chị nhìn xuống thấy rõ mồn một bầu ngực rung động theo nhịp đãi đỗ.

  • Bu nó cho mọi người ăn gì thế?

  • Cháo đỗ nhé.
Chị trả lời mà không ngoái lại, thành ra không thấy được nguồn dương khí rất mạnh đang lơ lửng trên đầu mình. Anh mỉm cười, cầm lấy nó vỗ nhẹ nhẹ lên đầu chị.

  • Cắt bỏ mẹ đi cho đỡ vướng.

  • Cắt thì bu nó sợ chứ tôi chả sợ.
Chị Lê cười tít mắt, quay lại:

  • Đâu, xem nào
Rồi chị dùng môi ngoạm lấy một khúc dài. Nhưng chưa đủ dài nên anh Hạnh dùng cả hai tay đỡ lấy đầu chị mà tọng vào sâu hơn. Tận gốc. Không thở được, mặt chị hơi đỏ lên. Chị vỗ nhẹ vào mông anh ra ra hiệu thì anh lại nhả ra, rồi lại tọng vào. Chị thì cũng chẳng lề mề, tự ve vuốt hạ thể trước để cuộc vui chính diễn ra sớm. Rồi không chờ được nữa, chị trèo lên bàn bếp và nằm dạng rộng ra. Anh với tay bật lấy cái đèn cho sáng. Anh thích sáng để nhìn vợ anh cho rõ. Chị Lê không xinh nhưng hợp với anh, chị cao tớp 1m78, nặng 65 cân, da ngăm đen vì cũng là nông dân như anh, bầu ngực săn chắc nhưng quầng ti thì hơi thâm và bụng có rạn. Anh chẳng thấy đó là khuyết điểm, trái lại, anh coi đó như một con dấu chứng nhận quyền sở hữu vậy. Chị Lê cầm lấy dương vật của anh đặt ướm ở cửa mình, chờ anh thúc vào. Chị muốn rồi, nhưng anh còn thích nghich. Anh bỏ ra. Đã ai cho mà mà đòi. Anh bảo vậy rồi lấy qủa dưa chuột đút luôn vào. Rồi anh bốc một vốc đỗ lẫn lộn chà lên mu chị. Rồi một vốc nữa chà cả lên ngực. Chị Lê mắc kẹt trong đê mê không nói được gì, quả dưa chuột cứ đẩy ra được hơn một nửa thì anh lại đút sâu vào. Chị Lê cũng cầm dương vật anh mà vuốt lấy được. Rồi anh cũng chẳng chịu được nữa nên khi quả dưa chuột lòi ra, anh rút nó ra và đút thẳng vào hậu môn chị. Lúc này anh mới vào. Từng nhát từng nhát một, chậm mà uy lực, bụp, bụp. Đưa ra đến cửa mình rồi lại đâm vào hết, mỗi nhịp anh đều cảm nhận được co bóp của vợ, cái này như một dấu hiệu cho anh biết mình đang làm tốt. Và anh rất tỉ mỉ, điều này chính chị Lê cũng thích, là anh không bỏ sót cái gì: đôi tay vẫn nhịp nhàng vân vê bầu ngực, âm vật vẫn được ve vuốt kịp thời, và quả dưa chuột kia cứ chuẩn bị ra là lại bi anh đưa vào.

Nồi nước bắt đầu có tăm khói, thấy thế hai vợ chồng đẩy nhanh nhịp độ. Tiếng thở gấp gáp hơn, tiếng dập to hơn, dày hơn, dịch tiết nhiều hơn. Đến cực điểm, anh thít mông đẩy thật sâu vào âm đạo và xuất tinh. Chị thấy âm ấm trong người, mà chồng mình thì cũng chậm dần thì lấy chân quắp lên mông anh. Anh đổ rạp lên người chị thở hổn hển. Vài phút trôi qua, nồi nuớc bắt đầu sôi sùng sục, anh vớ lấy rá, đổ hết đỗ vào nồi. Chị vẫn nằm đầu gối chạm nhau, hay chân choãi ra thành hình chữ bát, tinh trùng bắt đầu nhiểu ra sàn nhà. Rồi từ từ, chị bắt đầu ngồi dậy. Nhìn thấy người dính bê bết đậu, quả dưa chuột bị phọt ra từ lúc anh xuất nằm dưới sàn nhà, tiếc của chị trách:

  • Của ăn mà đem đi nghịch thế này, sau này có mà chết đói.
Mất hứng anh quạu:

  • Để đấy bố ăn hết.
Nói rồi anh vào phòng tắm. Chị thì chưa tắm được. Với tay lấy khăn giấy đặt lên cửa mình để hứng tinh dịch, chị đứng dậy rửa tay rồi vét hết đỗ trên người cho vào rá rửa lại, nhặt lông lãn trong đó ra để tí nấu cho hai vợ chồng ăn cho khỏi phí. Quả dưa chuột thì không ăn được rồi nên đành cho vào xô cám lợn. Rồi chả hiểu nghĩ thế nào, chị tủm tỉm cười, lấy mấy cọng lông lúc nãy nhặt ra bỏ lại vào rá. Thì chắc là cho bố nó ăn hết.
 
3. Trở thành đàn bà

8h tối.

Các cụ ăn xong hết rồi. Cô Phan và chị Lê bắt đầu đi dọn dẹp mâm bát. Việc chính là của chị Lê nhưng cô Phan thì phụ đỡ vào cho tình cảm. Nhìn qua dáng vẻ của hai người cũng có thể đoán được họ có khác biệt về mức độ viên mãn như thế nào. Chị Lê sắc mặt tốt, giọng nói vui vẻ, hay cười và tếu đùa với các cụ vui vẻ trong lúc dọn, dáng đi thì nhanh thoăn thoắt. Cô Phan thì khác, mặt lúc nào cũng cúi gằm, lưng gù xuống. Chị tới từng bàn, chỉ nói ngắn gọn với giọng buồn buồn: “Con xin nhờ các cụ ạ.”, rồi lại cặm cụi làm. Mọi người chỉ thương thôi chứ quý cô Phan thì không. Sau sự việc chiều nay, cụ Bạch càng hiểu rõ sự tương phản này hơn, và cũng càng thương cô Phan hơn. Lúc nãy, khi gặp cụ Bạch ở hành lang, cô Phan cũng không dám đòi gì. Nói thật là nếu bây giờ cụ Bạch gọi cô Phan vào thì 9 phần là thương, 1 phần là muốn thôi. Quan sát các cụ khác lần lượt về phòng gần hết, cụ Bạch mới lên tiếng:

Cô Phan xong vào dọn hộ tôi một chút nhé.

Vâng.
Cái câu vâng vừa rồi của cô Phan ở một tông cao hẳn so với giọng thường của cô. Đầy hân hoan, mong đợi. Cô đưa tay mau hơn. Và cô đứng dậy ngay chứ chẳng giữ ý gì được chị Lê giải thoát:
Thôi, bác giúp em thế thôi bác ạ. Bác vào dọn cho cụ đi kẻo muộn.
Dừng ở trước căn phòng có biển “Cụ H.T. Bạch”, tự dưng cái bản năng con cái mà cô Phan cứ ngỡ là không có lại xuất hiện. Cô chỉnh lại cái áo, cái quần xộc xệch, vuốt, buộc lại tóc. Con cái luôn phải quyến rũ trong mắt con đực. Hít thở thật sâu, cô gõ cửa.

Cụ Bạch thấy cô bước vào rồi thì tuột cả quần trong lẫn quần ngoài vứt xuống sàn rồi nằm lên giường. Chỉ tay vào cái dương vật lúc này còn chưa cương, cụ ra lệnh:
Cô làm ơn dọn cho tôi cái này.
Rồi cụ gối đầu lên hai tay, dạng chân ra chờ phục vụ. Cô Phan run lắm, tay nọ bấu tay kia, vâng không thành tiếng. Rồi cô nhặt quần lên, gập gọn để lên ghế. Cô gần như nín thở thì được quan sát dương vật đàn ông ở khoảng cách gần như thế, và quan trọng nhất là nhìn khi được cho phép. Lông mu cụ Bạch có cả sợi đen sợi bạc và rất rậm, thể hiện dục tình vẫn rất mạnh dù tuổi đã cao. Dương vật cụ dài, so với màu da hồng hào của cụ thì thâm đen hơn. Hết sức chậm rãi, cô đưa tay lại gần dương vật cụ, cẩn thận, vì còn chưa dám tin là mình được phép chạm vào. Cô chạm lấy nó. Một tay, rồi hai tay. Tay nọ nắm lấy thân dương vật, cầm lấy, nâng niu, tay kia áp vào vào bìu cụ. Cô xoay vần nó nhẹ nhàng để quan sát ở mọi góc độ. Cúi gần hơn, cô nhìn thấy rõ từng đường gân, từng mạch máu. Bìu trái cụ có nốt ruồi màu nâu nhỏ. Và vẫn hết sức nhẹ nhàng để không làm đau nó, cô chụm tay lại để có cảm giác thật hơn về kích thước của của tinh hoàn. Vì đây là tinh hoàn duy nhất cô được trải nghiệm nên không thể biết được như thế là to hay không, cô chỉ ước đoán được nó to bằng quả trứng gà so. Thấy cụ Bạch khẽ quíu người, cô vội lỏng tay ra. Cụ Bạch phật ý thì cơ hội này sẽ tan ngay lập tức, cô rất sợ. Rồi, không cần ai dạy trước, cô vuốt ve thân dương vật một cách hết sức bản năng. Cô từ từ cảm nhận được một luồng sinh khí tràn lên từ gốc dương vật. Nóng ấm, tràn trề sức sống. Bàn tay cô từ thì lỏng ra để thân dương vật có được thể tích mà nó đòi hỏi. Cụ đã cửng. Da xung quanh dương vật cụ co lại. Lỗ chân lông sưng lên. Tò mò, cô xoa hết từ đùi trong của cụ, khe bẹn rồi xuống cả sát hậu môn. Cô vẫn còn muốn khám phá thêm nữa, nhưng cụ Bạch thì đã hết kiên nhẫn rồi. Thực sự cô làm cụ mất hứng. Cô chẳng có kĩ năng “chiều đàn ông” cơ bản. Sự mất hứng của cụ được thể hiện mỗi lúc một rõ ràng hơn trên nét mặt. Và để sửa sai, ngay lập tức cô Phan cởi hết quần áo ra. Hết sức vội vàng, đến nỗi nút áo dưới cùng bị đứt ra khi cô giật chiếc áo ra khỏi người. Rồi cô chụm tay chữ V che đầu vú và hạ thể của mình trước ánh mắt sáng lên của cụ Bạch. Nhưng chợt nhớ ra, cô ngượng ngùng buông tay để cụ Bạch quan sát rõ hơn cơ thể mình.

Nếu như kĩ năng của cô Phan không thoả mãn cụ chút nào thì cơ thể cô đem đến một trải nghiệm hết sức tuyệt vời về thị giác. Cụ có thể tạm quên đi khuôn mặt của cô để chiêm ngưỡng thân hình hết sức thôn dã. Da dẻ mịn màng, nâu bóng, cũng có eo, đầu vú không ngắn không dài, quầng ti thâm gọn. Tay thì hơi to rồi vì cô cũng phải lao động nặng nhiều. Đùi cũng to, nhưng chắc. Bụng hoàn hảo, không có nếp nhăn vết rạn. Lông mu tỉa gọn, mu vun cao. Rồi cô bò lên giường theo lệnh cụ. Mông hẩy cao. Cụ banh hai đùi cô ra để thấy một hạ thể ẩm ướt, hậu môn hồng hào. Thực sự khi thấy hạ thể của cô, cụ vừa sướng, vừa thương, vì đã đến tầm tuổi này rồi, mà nó vẫn còn như mới. Cả ngực cô cũng vậy. Như mới. Cụ đưa tay quết lấy một đường mới cảm nhận được hết sự ẩm ướt trong cô. Hình như nó vẫn ướt từ chiều đến giờ. À không, từ sáng đến giờ. Rồi cụ thọc tay vào. Bị bất ngờ, cô rùng mình rồi ớ lên một tiếng, nhưng rồi ngay lập tức nằm gục xuống, ngoan ngoãn chờ đợi. Cụ Bạch cứ thế thọc vào rút ra, với tốc độ và cường độ mạnh dần, nhanh dần như muốn làm cho cái hạ thể này cũ đi càng nhanh càng tốt.

Sướng không?
Cô im lặng vì ngại. Cụ lại mạnh hơn, dồn dập hơn. Đáp trả lại, âm đạo của cô Phan cũng co bóp nhanh hơn, mạnh hợn. Dịch chảy ra nhiều hơn. Rồi cụ đột ngột dừng lại.

Cô sướng không?
Đấy là một câu hỏi thừa, cụ đã có câu trả lời thật thà nhất từ những co bóp của âm đạo lên ngón tay. Nhưng cụ vẫn hỏi. Vì cụ muốn cô phải thừa nhận, phải cầu xin cụ hãy tiếp tục. Cô Phan thì đang mụ mẫm vì sướng. Cô chờ đợi cơn cực khoái đầu tiên đến. Nó đã đến rất gần rồi thì cụ dừng lại.

Có… Cháu có ạ...
Cô phải trả lời cụ ngay, trước khi cơn cực khoái này đi xa thêm nữa. Hai tay cô đưa xuống, banh rộng thêm cửa mình thể hiện sự khẩn khoản cầu xin cụ tiếp tục việc còn dang dở. Tới lúc đó cụ mới từ từ thọc tay vào. Rồi vừa thọc, cụ vừa tét vào mông cô. Không biết có mạnh không nhưng nghe tiếng đen đét rất đanh. Mỗi cái tét, cô Phan lại ớ lên một tiếng. Rồi cụ lật ngửa thân hình cô Phan ra. Cô ngại ngùng nhìn đi chỗ khác. Lấy bàn tay sạch, cụ giữ lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mặt cụ. Rồi cụ đưa hai ngón tay ướt át kia đặt lên bờ môi cô, từ từ ấn vào. Cụ vuốt lên lưỡi cô, bôi lên đấy tất cả góc cạnh của ngón tay, như thể muốn cô nếm cho hết cái hương vị của dâm thuỷ, để cô biết cô vừa làm bẩn tay cụ đến thế nào bởi sự dâm loàn của mình. Rồi cụ làm với miệng cô y hệt như những gì đã làm ở phía dưới, thọc vào, rút ra. Cụ không muốn đưa dương vật quý giá của mình vào một khuôn miệng vụng về. Vì thế cụ phải tập cho nó trước. Cụ bảo cô khum môi lại, không để răng chạm vào ngón tay. Rồi cứ thế cụ móc, nhịp độ nhanh dần để cô Phan có thể làm quen được. Rồi cụ nhổm dậy, đặt đầu cô lên gối mềm, đặt dương vật lên môi cô, từ từ đưa vào. Xong xuôi, cụ bám hai tay vào thành giường, và từ từ đốc dương vật vào miệng cô.

Đối với cô Phan, nãy giờ là một bữa tiệc. Có cả món ngon và món dở, có cả thống và khoái. Và bây giờ là khúc cao trào. Mùi đàn ông rất nồng, nhất là khi cụ đưa dương vật vào hết, thì lông mu cụ chọc thẳng vào mũi và mắt cô. Vị tanh nồng của những giọt tinh ra sớm tan trên đầu lưỡi làm cô ngây ngất. Âm vật vun lên cứng ngắc, cô ngồi xổm dậy, lấy không gian để thọc tay vào âm đạo, mân mê âm vật, cố tái hiện lại những gì cụ Bạch làm, tái hiện lại cả cái khoái cảm đầu tiên mà cụ Bạch đã ban cho. Nhưng trên hết, cô cố bụm môi, không để dương vật cụ chạm vào răng của mình. Nếu không, tất cả sẽ tan biến.

Bất chợt, cụ dừng lại, cả hai nín thở. Cô Phan lờ mờ đoán được cực khoái của cụ đang đến. Mặc dù cô muốn cụ đạt cực khoái trong âm đạo của mình, nhưng nếu cụ xuất trong miệng, thì cô vẫn thoả mãn phần nào. Im lặng. Nín thở. Một phút trôi qua, cụ Bạch mới từ từ rút dương vật ra khỏi miệng cô Phan và lồm ngồm bò xuống dưới. Cô Phan dang rộng đùi, mở lối cho cụ Bạch tiến vào. Rồi cái dập đầu tiên cũng xuống. Cô Phan ứa nước mắt. Thế là cô đã thành đàn bà. Nhưng đây không còn là chỗ cho những suy nghĩ, mà là của cảm giác. Từ cái dập đầu tiên đó, mặc dù không biết gì nhiều về cụ Bạch, nhưng với cô Phan, đây đã là người gần với mình nhất, thân với mình nhất. Mỗi dập sau cũng thế, đều đưa tâm hồn hai người đến gần tới ngưỡng hoà vào nhau hơn. Hai tay cụ Bạch túm chặt lấy hai tay cô, chiếm đoạt, kiểm soát cô hoàn toàn. Cũng được, vì từ giờ trở đi, cô sống để làm nô lệ cho cụ Bạch. Rồi cô ngắm nhìn cơ thể cụ. Mỗi nhịp dập xuống, bụng cụ lại chạm vào bụng cô, vì bụng cụ khá to, nhưng rắn chắc. Cô hơi tiếc vì bụng cu che nên cô không nhìn được cái khoảnh khắc dương vật cụ vào trọn trong người mình. Rồi cô nhìn ngực cụ, hai vú hơi vun lên, đầu ti hồng hào, mọng nước. Túm lông ngực lưa thưa điểm bạc. Tất cả không quá đẹp. Nhưng cô thích, vì nó rất thực. Và lần đầu tiên trong đời, cô dám nhìn vào mắt đàn ông. Cô dám nhìn thẳng vào mặt cụ, nghĩa là dám để cụ nhìn thẳng vào mặt mình, dám phơi bày hết cho cụ thấy những khoái cảm mình đang có. Hai ánh mắt gặp nhau. Họ cùng thở dốc dần, cùng đi những bước cuối cùng đến cực khoái. Và như đã nói, cụ Bạch không thích cô Phan thở bằng miệng, nên cụ dùng một tay bịt lấy miệng cô. Và nhịp dập vẫn gấp gáp dần lên. Được một chút tự do, cô Phan lấy bàn tay vừa được giải phóng túm lấy chùm lông ngực của cụ. Rồi vân vê đầu ti cụ. Rồi cô đưa tay xuống dưới, cố cảm nhận bằng xúc giác những gì không thấy được: cô đặt hai ngón lên môi lớn, cố cảm nhận từng nhịp dập xuống của dương vật. Cảm nhận của cô về nhịp dập chính xác dần. Và đỉnh điểm là cô cảm nhận được chính xác cái dập của cực khoái, cái nhịp dập làm những cảm xúc của cả hai vỡ oà. Âm đạo cô cảm nhận được chất dịch ấm vừa tuôn ra từ cụ Bạch, và hân hoan đón nhận nó. Cụ Bạch đưa đẩy chậm dần, cốt cho ra hết những gì còn sót lại. Rồi cụ không vội rút ra mà nằm lên người cô Phan, hưởng thụ nốt những co bóp cuối cùng của âm đạo. Cô Phan vô thức co hai chân, hơi khép đùi lại, để tinh dịch không chảy ra ngoài, như bất kì con cái nào nâng niu món quà của con đực mang cho…
 
4. Thương nhau để đó
Cách đó 3 phòng, ông Soái đang sửa soạn. Ông nằm sấp trong bồn tắm đã cạn nước, mông dâng cao so với đầu, cố gắng bơm đầy nước vào trực tràng bằng những xi lanh nhỏ. Khi bụng nặng rồi, ông từ từ ngồi dậy, thắt cơ, cố gắng đi thật nhẹ để nước khỏi vãi. Rồi ông xả hết vào toa-let và quan sát. Thấy nước trong rồi, ông vẫn lấy bao tay một ngón của bác sĩ, đưa vào trong và kiểm tra lại một lần nữa. Thấy sạch sẽ rồi, ông mới yên tâm. Bà Soái là người khó tính. Ở ngoài buồng thì bà Soái đã rải những cánh hoa hồng lên giường, xức nước thơm vùng kín. Bà chọn mặc một bộ đồ lót ren màu đen để nó có thể nổi bật được trên nền da rất trắng của bà. Trên bàn là một dương vật giả màu đen cỡ XXL. Bà chọn cỡ này sau một loạt những tổn thương âm đạo khi cố dùng cỡ lớn hơn. Bà lắp một viên pin mới vào que rung nhỏ, rồi lần lượt bật cả dương vật lẫn que rung lên. Chúng chạy ro ro. Mấy cái hàng pin này hay hết lắm nên phải kiểm tra cẩn thận. Ok, khâu chuẩn bị đã xong. Ông Soái cũng đã sẵn sàng. Họ dẫn nhau lên giường.

Ông Soái để bà gối lên một tay mình, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve hết những yếu điểm của bà. Môi, đầu vú, rồi âm vật. Rồi quay về vú. Ông thích vú. Cơ thể bà Soái không hoàn hảo, đầy rẫy những khuyết điểm: quầng ti rộng, thâm, núm dài. Vú cũng nhão rồi, da dẻ cũng không còn săn nữa, chỗ ấy cũng thâm, môi dày, âm đạo thì rộng. Hậu quả của việc sử dụng dương vật quá cỡ. Nhưng ông Soái chỉ cần bà Soái thôi. Ông biết ơn bà. Ông biết sẽ không ai thương ông như bà cả. Bà kéo tay ông từ ngực đặt lên âm vật. Ông gẩy nó một cái mạnh. Bà rú lên vì sướng. Nước dềnh ra. Ông ấp người mình lên người bà, đặt lên khuôn miệng xinh xắn kia một cái hôn. Họ mút lưỡi nhau, hà hít, phả vào mặt nhau những hơi thở đầy khao khát. Rồi bà với tay lấy cái dương vật và đưa cho ông. Ông không vội đưa nó vào sâu ngay mà mơn trớn nó bên ngoài cửa mình trước. Rồi ông đút vào, nông thôi, rồi lại rút ra. Cứ mỗi nhịp lại sâu hơn một chút, nhưng rất chậm. Ông vẫn sợ cây dương vật vô tri này có thể làm bà đau. Rồi nó chạm đến cổ tử cung thì ông không ấn sâu thêm nữa, nhưng nhìn nét mặt hết sức thoải mái của bà thì ông cũng không rút bớt ra. Ông vặn động cơ dương vật sang mức min, tiếng ro ro phát ra hết sức êm ái. Ông để dương vật nguyên đó cho bà làm quen được. Bà dang tay ôm ấy đầu chồng, ghì lên ngực mình.
Bú em đi.
Ông chiều bá ngay. Mút lấy đầu ti bà, dùng áp lực chân không kéo nó căng ra hết mức rồi mới nhả. Mỗi lần như thế là bà lại oằn người lên vì sướng, và khi ông nhả ra, bầu vú đàn hồi về hình dạng ban đầu của nó tạo ra một âm nghe vô cùng trần tục. Lúc này, cảm giác căng tức trong ông cũng đã lên lắm rồi, nhưng ông nén lại, chờ bà thoả mãn đã. Bà đưa tay xuống xoa bìu ông, rồi vuốt ve xung quang hậu môn. Rồi bà đưa đốt ngón trỏ vào hậu môn ông. Hơi đau, nhưng sướng, ông nhay nhẹ đầu ti bà. Bà bắt đầu rên, tiếng rên của bà trầm đục, gừ gừ như mèo kêu vậy. Ông lấy lưỡi đưa lấy một đường từ rốn lên đến cằm bà, nhấn nhá ở khe ngưc, vì đây là xuất phát điểm của những hơi thở nóng hổi, và tại đây, ông cảm nhận rõ nhất được nhịp sống căng tràn, những khát khao mà bà không thể nói thành lời. Rồi bà kéo ông lên và hôn ông, như để trả ơn cho một người đã vất vả phục vụ mình. Một nụ hôn ướt át. Bà nhắm mắt, nhưng ông thì không, ông muốn nhìn ngắm mãi khuôn mặt thoả mãn này, vì nó giúp ông cảm thấy tự tin hơn vào bản thân mình. Rồi, ông lại cần mẫn phục vụ bà vì thấy cái cần câu cá đã rung: dương vật giả đã làm bà rỉ nước rất nhiều. Bà đã sẵn sàng. Ông không trên giường nữa mà ngồi xổm xuống đất, đầu không cao hơn hạ thể của bà để có góc quan sát tốt nhất. Rồi ông bắt cái dương vật kia thực hiện nhiệm vụ chính của mình: giao hợp. Bộp, bôp, từng nhịp dút khoát. Ông thậm chí còn nhớ được cả độ sâu của bà, để không đưa dương vật vào sâu quá. Chạm nhẹ cổ tử cung là dừng. Cứ như vậy, chậm rãi, dứt khoát. Bà thì cứ tận hưởng khoái lạc nơi hạ thể, còn ông chỉ cần nhìn vẻ mặt mãn nguyện của bà là cũng đủ say rồi. Ông biết khoái cảm của bà đến muộn, và cái dương vật giả này thì không vôi, nên ông cũng chả vội. Nước bắt đầu chảy ra nhiều hơn lên tấm lót bông, mùi rất dễ chịu. Tanh, nhưng thoang thoảng thôi. Nhịp thở của bà nhanh dần, bà oằn người lên, có lúc cái dương vật kia tuột khỏi tay ông. Ông chuyển động cơ lên mức cao hơn một chút thôi, vì lần trước để mức cao quá, sướng thì sướng thật, nhưng sau đó thì bà bị tê mỏi mất mấy hôm. Chế độ đó không dành cho người ngoài 50 tuổi như bà. Nhịp dập cũng hối hả thêm một chút. Rồi cái gì đến cuối cùng cũng đã đến: Bà khép chân, hai tay giữ rịt cái dương vật để tăng thêm ma sát trong giây phút thăng hoa nhất. Dịch tuôn ra rất nhanh, mạnh, bắn ra cả drap giường. Mệt, bà cứ gập người như thế và thiếp đi. Ông tắt dương vật, đắp chăn cho bà ngủ rồi ra balcon hút thuốc. Vừa rồi, trong cơn cực khoái, bà có nói một điều làm ông thoáng buồn: “Cho em đi anh. Cho hết em đi anh!”. Vì ông làm gì còn gì mà cho.

Hai ông bà thương nhau từ khi còn là bạn học. Học xong tú tài thì nghe theo tiếng gọi của tổ quốc, ông lên đường ra mặt trận. Cũng kịp làm một đám cưới vội vàng, cũng kịp trao cho nhau những gì trân quý nhất. Ngày ông đi, bà dặn: Người ta đi hoặc là xanh cỏ, hoặc là đỏ ngực, em chỉ mong mình bình an trở về thôi. Và sau 6 năm thư từ đằng đẵng, ông cũng trở về, nhưng không hoàn toàn lành lặn. Một phần cơ thể ông đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường, một phần quan trọng nhất. Mảnh bom oan nghiệt kia đã đã phạt đến tận gốc dương vật ông. Về cả thể xác và tinh thần là đau đến chết. Nhưng ông không thể chết, vì còn bà. Vẫn còn thấy xốn xang khi đọc những dòng thư của bà, vẫn còn thấy tưng tức khi nhìn thấy những bầu ngực đẹp, khi nghe những câu chuyện tục tĩu của anh em đồng đội, vì tinh hoàn ông vẫn còn nguyên vẹn, ham muốn của ông vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng không thể làm gì được, vì thân dương vật đã chẳng còn. Ngày đoàn tụ hạnh phúc bao nhiêu thì đêm hôm ấy đau khổ bấy nhiêu. Hai thân thể xoắn vào nhau, hai tâm hồn đồng điệu, vậy mà giới hạn thể xác giờ đây khiến họ không thể hoà vào làm một. Nhưng tình yêu là thứ mạnh mẽ hơn tất cả, họ vẫn sống với nhau, vì đã quyết định là sẽ bao dung cho nhau cả những khuyết điểm to lớn nhất.

Sau cơn cực khoái, bà từ từ tỉnh dần. Bà đã thoả mãn rồi, giờ là phần của ông. Trải một lớp lót mới, bà chuẩn bị sẵn găng tay rồi gọi ông vào. Bà hôn ông, bỏ qua cho ông cái mùi khói thuốc trong hơi thở, bà biết ông hút vì buồn. Bà xoa bóp cho ông, day trán, bóp tay bóp chân cho ông, thỉnh thoảng lại ân cần hỏi: “Mình có dễ chịu không?”. Còn ông, lúc này được giải phóng khỏi trách nhiệm phục vụ vợ, có thể thoải mái dùng tay vày vò, mân mê cơ thể bà. Khi ông đưa tay mân mê môi lớn, bà xoay người, đưa hạ thể ra trước mặt ông để ông tiện móc, chà. Rồi ông đưa hai tay lên mông bà mà kéo xuống để được hôn lấy đôi môi mềm ấy. Ông còn cảm nhận được mùi hương của riêng bà, tách biệt hoàn toàn với mùi nước hoa vùng kín mà bà đã xức lên. Ông hà hít say sưa, như thể đó là loại ma tuý đê mê nhất trên đời vậy. Còn bà vẫn ngậm lấy cái dương vật thiệt thòi của ông, liếm nó, cho nó biết rằng bà yêu nó đến thế nào, dù nó có đáp lại được bà hay không cũng không quan trọng. Còn hạ thể của bà, sau cơn cực khoái vừa rồi, vẫn chưa kịp hồi. Vẫn là cảm giác tê mỏi chứ chưa kịp sướng. Nhưng bà vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong hơi thở ông phả lên đó. Với bà, vậy là đủ. Mẩu thân dương vật ngắn ngủi cứng lên cũng lâu rồi, ông lại cũng đã nhờ, bà đeo găng tay vào, cố móc lấy thật nhiều dịch nhờn trong hạ thể của mình rồi từ từ đưa ngón giữa vào trực tràng của ông, tìm lấy một điểm gồ lên, mềm mềm. Rồi bà vừa massage nó, vừa nghe hơi thở của ông. Tiếng thở chầm chậm, đều đều thư giãn. Thế là đúng rồi. Cái này bác sĩ dạy bà khi bà hỏi cách giúp ông xả tinh khi đầy. Bà thương ông lắm. Rồi bà lấy cái máy rung nhỏ đưa khắp gốc dương vật. Tiếng thở gấp dần, bà cũng móc nhanh dần, nhanh dần. Đến một lúc, một mùi vị tanh nồng lan toả khắp miệng bà. Ông ú ớ: “Cho em nè. Cho em nè!”. Tinh dịch xuất ra ít dần, bà miết mạnh một đường vào tiền liệt tuyến để đẩy cho ra hết những gì còn sót lại. Xong xuôi đâu đó, bà quay người nhìn chồng mình. Bà muốn chắc là ông đã được thoả mãn. Rồi như mọi lần, bà nhả chỗ tinh dịch trong miệng lên bụng rồi bôi nó vào sâu trong âm đạo. Vì bà quan niệm âm dương hoà hợp thì mới tốt. Ông cũng phụ, đưa tinh trùng vào trong người bà. Vì ngón tay dài hơn nên ông đưa được vào sâu hơn, sát tật cổ tử cung. Còn một ít, ông xoa lên khắp mu, bụng và ngực bà. Thế là ông yên tâm chìm vào giấc ngủ. Cơ thể bà giờ đây mang đầy dấu ấn của ông. Không một con đực nào khác được phép chạm vào…
 
5. Nhất tiễn song điêu
Hôm nay chú Định buồn, gọi anh tới nhậu. Chú bảo rằng buồn, hết đời chú, mồ mả tổ tiên không ai hương khói nữa. Chú gửi gắm anh, vì mộ phần hai họ cách nhau có bờ rào thấp lè tè. Điều này chạm đúng vào những gì anh Hạnh suy nghĩ lâu nay.
Cái ý nghĩ sinh con cho chú Định đã có trong đầu anh Hạnh từ rất lâu rồi. Bắt đầu là chú Định buồn vì muốn có người hương khói nhưng không thể sinh thêm vì sợ cha già con cọc. Rồi vợ anh thì cũng hay ca cẩm chuyện phải ăn một mình rồi gạ anh đẻ thêm. Mà anh để ý gần tháng nay rồi, lúc giao hợp, chị níu lại, không để anh xuất ra ngoài nữa. Mà nuôi con tu hú, trong trường hợp này có nhiều cái hay. Đầu tiên là vì nòi giống: Nhà chú Định mấy đời đều thuộc tầng lớp cao trong xã hội, mọi người vị nể, đúng nghĩa dòng dõi trâm anh, trong khi nhà anh từ bần cố nông đi lên. Nếu là con chú Định thì bao nhiêu tinh hoa của dòng dõi nhà bên ấy sẽ được dành hết cả cho nó. Thứ nữa, con chú Định sẽ thừa kế bạt ngàn đất đai trên tỉnh. Nuôi con chú, anh cũng sẽ được hưởng phần nào. Còn bây giở, nếu tự sinh thêm 1 đứa, gánh nặng tài chính đối với anh chị cũng là không nhỏ. Nhưng mà có một phần rất khó tả là cứ nghĩ đến chuyện vợ anh với chú giao hợp để có con, trong người anh lại cảm thấy bứt rứt vô cùng. Lúc đầu anh cho nó là kinh tởm và cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó đi. Nhưng bao giờ nó cũng quay trở lại, rõ ràng hơn, mãnh liệt hơn. Anh không thể gọi tên cảm giác đó, chỉ biết đó là thứ mà anh nhất định sẽ phải trải qua.
Đang sẵn mấy li rượu đế trong người, anh mạnh dạn:
Thôi thì chú cứ cố thêm một đứa. Sau rủi mà chú có về đi thì vợ chồng cháu chăm.
Chú Định từ chối khéo ngay:
Chú cháu mình thì chú tin. Nhưng còn vợ cháu, cô ý là người ngoài, sao có tình cảm được. Khác máu tanh lòng cháu ạ.
Đúng thật, khác máu tanh lòng chú ạ.
Chú Định nghĩ chuyện đến đây là hết, nhưng đọc được ẩn ý trong mắt anh, chú vẫn chưa tin nổi. Khó tin nhưng không thể sai được. Dù sao thì cái ý nghĩ đó quá khó để chấp nhận trong một sớm một chiều nên hiểu rồi thì họ chẳng nói gì với nhau vì ngại, chỉ có tiếng cụng chén và chai rượu từ từ vơi.
Trước khi về, anh cố:
Chú cứ suy nghĩ đi, còn vợ cháu, cháu bảo được.
Tàn rượu lúc 10h30, anh Hạnh chợp mắt một tiếng rồi về đến nhà vào lúc 12h00. Chị Lê vẫn còn thức. Không phải chị chờ cơm, vì anh đã báo là không ăn rồi. Mà cái thói quen sinh hoạt ngày một lần, hôm nay chưa thực hiện làm chị cảm thấy bứt rứt. Mà cũng chỉ vì bứt rứt mà anh Hạnh cố phi về nhà, nếu không, anh đã ngủ lại nhà chú Định rộng rãi đàng hoàng. Về đến nhà thì chị Lê đang xem tivi, quạt con cóc dưới chân giường thổi thốc lên, váy chị Lê cao đến tận bụng. Lông mu bị gió đè rạp xuống. Quạt mạnh là vậy nhưng bụng và khe ngực chị thì vẫn cứ lấm tấm mồ hôi. Thì bởi trời mấy hôm nay oi quá. Anh nằm xuống bên cạnh rồi đặt tay lên bụng vợ.Bụng chị tròn, đẫy đà, da dẻ mịn màng, cũng có vài vết rạn nhưng không đáng kể. Anh đưa tay lên ngực chị, vần vò hết bên này đến bên kia. Mồ hôi chảy thêm ra làm chiếc váy dính vào người khó chiu, nên chị cởi ra rồi với lấy khăn mặt lau qua người. Họ nằm xem tivi, nói chuyện, kể cho nhau nghe những gì đã làm trong ngày hôm đó, nhưng cánh tay anh thì vẫn không ngừng nghịch ngợm khắp cơ thể chị. Rồi nó đi xuống lồn. Chị Lê dạng háng ra hưởng ứng. Lúc này chị đã có chút uơn ướt, âm vật tấy đỏ lên. Anh Hạnh bảo chị nằm sấp xuống rồi bắt đầu móc. Dịch ra càng nhiều. Anh trêu:
Rụng trứng à? Nhóp nha nhóp nhép.
Chờ rũ người ra từ tối thì chẳng thế.
Anh cười:
Chờ có tí mà cũng lắm chuyện, cứ làm như ông để cho thiếu thốn lắm ấy. Bận này hư ông đánh cho sưng bụng
Rồi anh đóng vào một cái mạnh. Chị Lê nhăn mặt vì bị vào bất ngờ. Rồi chị cũng chẳng vừa, tếu lại ngay:
Không sưng bụng thì để tôi kiếm ông khác đánh cho sưng thì thôi nhé.
Được lời như cởi tấm lòng, anh tiếp ngay:
Kìa, chú Định đang cầm cây roi to lắm.
Sau vài dập, không nghe thấy anh cười, chị quay người lại nhìn thằng vào mắt anh để xem thái độ. Vẫn không cười. Lúc ấy chị mới giãy nẩy người lên:
Hâm à, người ta đáng tuổi bố mình. Bậc cha chú, đừng có nói linh tinh.
Anh đưa dương vật vào lại.
Thế không phải đáng tuổi bố mình thì được đúng không?
Chị nghiêm mặt, vả cho anh một cái không mạnh lắm. Thấy vẫn còn cơ hội, anh gặng:
Này, chú Định từ trên tỉnh về đấy, chắc khác lắm.
Ôi dời, đâu chẳng đút vào rút ra.
Nói đến thế, trong đầu chị Lê tự dưng tưởng tượng đến cảnh làm tình với chú Định. Chú là người lịch thiệp, từng trải chứ không bỗ bã như chồng chị. Có lẽ chú sẽ ân cần hơn, hay có những ĩ thuật hay hơn chồng chị. Anh hơi nâng nhẹ đùi chị lên để dương vật vào sâu hơn, vì đâm từ phía sau nên anh hơi hụt một chút. Vào vị trí rồi, anh lại tiếp:
Thì thỉnh thoảng đổi gió cũng được chứ sao. Hưởng cu lạ không thích à?
Chị vẫn không đáp lời. Nhưng anh nhạy lắm: chị đưa tay xuống bím móc, day âm vật. Mà âm đạo cũng co bóp mạnh hơn. Chị đã xiêu lòng rồi. Anh hiểu là mình chẳng cần nói thêm chuyện đó vào lúc này. Lại đổi tư thế. Anh kéo chị nằm ngửa ra, chống hai tay xuống giường để có điểm tựa dập mạnh hơn. Từ trên xuống dưới, mặt dây chuyền, hai bầu ngực và bụng chị rung động theo mỗi cái dập. Cực khoái đang đến rất gần rồi. Trong phòng chỉ còn tiếng bạch bạch của những đụng chạm da thịt và tiếng thở hổn hển. Vì cái ý định kia nên hì hục một lúc lâu, anh đặt dương vật lên khe ngực, lấy tay hơi khum hai bầu ngực lại để để có độ khít. Chị cũng co người, tay thì banh hai môi ra, tay thì đưa vào lấp lấy khoảng trống anh vừa để lại. Thỉnh thoạng họ cũng tác chiến độc lập, mỗi người tự túc trong việc tìm lấy khoái cảm cho chính mình. Lần này anh là người ra trước. Dòng tinh trùng nóng bỏng được túa ra đầy trên ngực chị. Anh đưa dương vật còn cửng vào miệng vợ, để chị làm sạch nốt những gì còn sót lại. Rồi anh đổ phịch ra giường, thở phì phò, để mặc chị nằm bên cạnh, vẫn đang cần mẫn rung động cuối cùng đến cực khoái. Nhiều lúc, anh ích kỉ thế đấy.
 
6. Có phúc cùng hưởng.
Cô Phan sau cái buổi tối ngày hôm đó tươi tỉnh lên thấy rõ. Dáng đi cô nhanh nhẹn hơn, làm gì động tác cũng thoăn thoắt hơn. Cụ Bạch thì lại có vẻ chậm chạp và ngái ngủ, hay quạu. Biết cụ thương nên chiều nào cũng vậy, trong khoảng nghỉ từ 3h- 5h, cô lại sang “dọn” phòng cho cụ. Cũng cần phải nói thêm là chỉ sau một tuần kể từ lần đầu tiên đó, hai người đã quyến luyến nhau hơn nhiều. Cụ đã coi cô như một đối tác tình dục thật sự chứ không chỉ là sự ban phát lòng thương hai nữa. Vì thực sự cô cũng mang lại cho cụ rất nhiều khoái cảm. Chiều nay 3h10 cô mới ghé qua làm cụ bứt rứt đôi chút, điều đó thể hiện qua con cặc cứng ngắc của cụ. Và cụ được bù đắp ngay sau đó bằng bầu ngực săn chắc. khi được cụ chạm vào, nó run nhè nhẹ, đầu vú hơi thâm lại, phục tùng cụ hoàn toàn. Khi khum tay xoa nắn, bầu ngực đó cho cụ cảm giác rất đầy đặn, vừa vặn chứ không sồ sề, thừa thãi chút nào như thể nó được sinh ra cho đôi bàn tay cụ vậy. Xoa nắn chán, cụ nếm nó. Da dẻ mịn màng, đầu ti được kích thích cực điểm nên cứng, da gà nổi hết lên, lấn cấn trên đầu lưỡi. Rồi cụ vục mặt vào khe ngực, hít thật sâu mùi mồ hôi của cô. Không một thứ mùi nào xuất sắc hơn được nó. Nồng nàn nhưng không hôi. Chìm trong mùi hương đó, thế giới này như chẳng còn gì khác tồn tại ngoài nhục dục. Máu lại dồn nhiều hơn về đầu dương vật, nhưng cụ nán lại. Cơ thể này còn rất nhiều khoái cảm nữa dành cho cụ. Cụ cũng yêu cả khe nách này, nhạy cảm, nhưng không mẫn cảm. Vẫn run lẩy bẩy trước những kích thích từ lưỡi cụ, nhưng không co quắp lại làm cụ mất hứng. Được cái cô rất ngoan, tuy rất e ấp, nhưng không rụt rè, luôn hợp tác với cụ, cho dù cụ muốn làm gì đi nữa. Rồi cụ hướng sự quan tâm của mình xuống dưới. Vùng kín của cô cũng là tuyệt phẩm. Vạt môi bé rất gọn gàng và trẻ trung, giờ đây dưới tác động của dục tính thì trở nên hết sức hồng hào. Cụ vén cửa đôi môi ấy ra thì thấy bên trong là một âm đạo hồng hào ầng ậc nước. Cô đã sẵn sàng. Cụ không đeo bao mà đưa cặc vào. Chỉ có thế cái đầu khấc nhạy cảm của cụ mới tận hưởng được hết những khoái cảm mà âm đạo của cô mang lại. Thành âm đạo cô mềm mại, đàn hồi như gái đôi mươi vậy, kích thước vừa vặn, không để cụ cảm thấy khó chịu vì quá chật nhưng cũng không quá rộng, mỗi dập xuống đều mang lại khoái cảm rất mãnh liệt mà nếu không kiểm soát tốt, cụ sẽ đạt cực khoái rất nhanh thôi. Cụ thích làm tình ở thế truyền thống. Ở tư thế này, cụ có thể vừa cảm nhận được những co siết của âm đạo sạo mỗi dập, vừa nhìn được vẻ mặt của cô: môi, má đều đỏ do kích thích tình dục, đôi mắt lim dim vì mê đắm. Đằng sau thì hay chân chị quắp lên mông cụ, hai bàn chân khoá vào nhau, mỗi nhịp dập xuống, đôi bàn chân ấy đều trợ lực để cụ đi vào sâu hơn bên trong cô, thể hiện cô khao khát cụ như thế nào. Và thỉnh thoảng cụ nhìn rõ được trán chị hơi nhăn lại, miệng cô kêu ú ớ, âm đạo giần giật, dịch âm đạo dềnh sang hai bên môi ngàu bọt. Cô biểu hiện cực khoái một cách mãnh liệt. Điều đó ve vuốt bản lĩnh đàn ông của cụ, làm cụ hết sức tự hào. Mỗi lần như vậy, cụ đều phải cố kiềm chế bản năng thụ tinh của con đực lai để có thể chơi lâu hơn nữa. Thường thì mỗi bận, cụ chỉ kiềm chế được đôi ba lần. Hôm nay cụ muốn thử nghiệm điều mới, điều mà cụ bà hay những nhân tình một đêm không bao giờ cho cụ. Cụ rút dương vật ra khi mà âm đạo cô vẫn đang giần giật. Cô mở mắt ngơ ngác, vì cô biết cụ chưa ra. Cụ mỉm cười trấn an cô:
Hôm nay mình thử kiểu mới nhé. Cô nằm sấp xuống.
Và cô nằm sấp xuống, mông hẩy cao, hai tay vén sẵn hai môi ra chờ cụ vào. Cụ cạ dương vật lên cửa mình cho bớt nhớ, và để lấy thêm dịch nhờn. Rồi cụ lấy đầu cu ấn nhẹ lên hậu môn cô. Hâu môn hơi tách ra, cụ vào được một chút. Được thể, cụ đưa mạnh hơn một chút nữa, thế là cái hậu môn lại để cụ vào sâu hơn một chút nữa. Thấy ổn, cụ lấy nước miếng xoa xung quanh lỗ đít cô và bảo:
Cho tôi vào đây nhé.
Rồi cụ nằm xuống, lấy tay vểnh cu lên chờ đợi. Cô ngồi dậy, đưa dương vật kê lên hậu môn mình, từ từ nhấp xuống. Khi xem phim với cụ, cô đã thấy cảnh này nhiều rồi, hay cả khi khẩu dâm lúc tắm cho cụ, cụ cũng hay đùa về chuyện này. Nhưng nói quả thật dễ hơn làm. Khi chớm ở ngoài thì cảm giác chỉ hơi vướng thôi. Nhưng vào sâu hơn thì thật sự đúng từ là đâm vào thịt. Cái cảm giác hậu môn tách ra để dương vật vào đau lắm, cô biết đến từng xăng ti mét một. Chiều cụ, và một phần hoang dại trong cô muốn nếm thử hết, cô vẫn cứ tiếp tục để cái dương vật to dài kia đâm hết vào mình. Xuống được hết rồi, cô nín thở, thử nhúc nhích nhẹ một cái. Chao ôi! Đau! Cả cụ cũng nhăn mặt giữ chặt eo cô lại, nghĩa là cụ cũng không dễ chịu gì. Nhưng mà ngồi im, tận hưởng cái sinh vật đáng yêu của cụ đang sống, đang rạo rực trong cơ thể mình, cô cũng thấy thinh thích. Và với mỗi nhịp thở của cụ, cô lại cảm nhận được cái dương vật kia cũng nở ra, co lại, trong trực tràng mình. Cơ thắt hậu môn mỏi dần, thoả hiệp với kẻ xâm lược hùng mạnh, nhưng mọi cử động bây giờ vẫn gây đau đớn lắm nên cả hai quyết định không vội. Cụ thấy nhịp co bóp thưa dần thì hẩy mông lên thăm dò, nào ngờ làm cô đau, đôi môi đang mim nãy giờ bật ra kêu thành tiếng, mắt thì hơi nhoè đi. Thấy vậy, cụ nhổm dậy mút, bú tí cô, như thể muốn hút trọn cơn đau đi qua đó. Rồi cụ ôm chặt cô vào lòng, ân cần hỏi:
Cô đau lắm à?
Cô e thẹn:
Dạ đau, nhưng sướng.
Quả thực, cô không nói dối: Lồn cô nãy giờ không được âu yếm nhưng vẫn rỉ nước ướt đẫm trên bụng cụ. Cụ nằm xuống để đưa tay móc lồn cô được tiện hơn. Cô cũng hưởng ứng, ngồi xổm dậy, chống hai tay, ngả người về phía sau. Cảm giác được kích thích, mơn trớn ở âm vât, ma sát của ngón tay trong âm đạo, và cả cái tưng tức ở hậu môn làm cô đê mê. Cô thấy như đang có 2 người đàn ông đang khoái lạc cùng mình. Cả trước lẫn sau. Dục tình vì thế mà nổi lên mạnh mẽ, cô bèn nhấp thử hông lần nữa. Lúc này cơ hâu môn đã mỏi, cộng với hưng phấn sẵn có, cặc cụ di chuyển trong trực tràng của cô linh hoạt hơn, không còn gây đau rát cho cả hai như trước nữa.
Cảm nhận được, cụ Bạch ướm lời:
Thế này phải có hai anh, một anh đằng trước một anh đằng sau mới vừa.
Cô càng bị kích thích hơn, thở hổn hển, nhịp dập hối hả hơn, dịch nhờn tràn nhiều hơn, âm đạo cũng co bóp các ngón tay của cụ Bạch chặt hơn. Cụ lại tiếp:
Để tôi cậu Chiến sang chơi cùng cho vui. Cậu ấy thích cô lắm.
Cô Phan không còn biết gì nữa:
Vâng, vâng, gọi cụ ấy sang địt con đi.
Cô vừa nói vừa dập hối hả. Ở cả hai cửa, dịch nhờn bết lại nhớp nháp, ngàu bọt. Cụ Bạch không trụ lại được nữa. Trực tràng cô bót quá. Cụ đè cô xuống. Lúc xuất tinh, cụ muốn là người chủ động. Rồi cụ đâm vào thật sâu và xuất hết trong đó. Rút ra đến hậu môn, cụ tiếc rẻ, cố đứa thêm vài nhát nữa để vắt sạch những gì còn sót lại, rồi cụ đổ xuống bên cạnh cô. Hai người thở hổn hển. Ở hậu môn cô Phan, cùng với nước nhờn rỉ ra, thi thoảng có đốm máu. Nhìn kĩ thì hình như hậu môn còn hơi sưng lên, tấy đỏ. Thấy thương cô, cụ Bạch xoa nắn nhẹ vùng bị đau. Nghe nhịp thở của cô, cụ biết cô đang dễ chịu. Và cụ tiếp tục. Một lúc sau, cô tỉnh:
Cụ định mời cụ Chiến sang chơi với con à?
Hôm trước, tôi có kể chuyên với cậu ấy. Cậu ấy thích lắm.
Cô Phan lặng đi suy nghĩ. Cụ Chiến là em kết nghĩa của cụ Bạch. Cụ có mảnh đạn trong đầu không lấy ra được nên cứ nhớ nhớ quên quên, chân tay co quắp, nói năng thì ú ớ, không ai hiểu được. Như hiểu được điều cô Phan đang ngại, cụ Bạch nói:
Cậu ấy tuy không được như người ta nhưng tình cảm lắm. Mà cậu ấy lại rất thích cô.
Bị thuyết phục bằng cả lời nói cũng như đôi tay đang mơn trớn hậu môn và mông mình, cô Phan đồng ý:
Vâng, con cũng chỉ cần hai cụ thương con là được.
Rồi cô đặt tay lên chim cụ, vân vê, chờ đợi một kèo mới.

( Còn nữa ...)
 

Bình luận mới